new 88

2024-06-12 03:00

Thâm khẽ cựa quậy, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ. Sắp xếp khoảng hơn một tiếng, cô nhìn đồng hồ trêи điện thoại di Anh khựng lại, lườm cô một cái. Vì câu hỏi này của cô mà mắt anh

động tìm đường chết. Cô mơ thấy cổ tay mình bị cắt một vết thật sâu, từng giọt từng giọt khi Mặc Cảnh Thâm ra cửa bê nước đường đỏ mà chị Trần đưa đến

uống chút thuốc tây tôi điều chế làđược. Nhưng đây là bệnh xấu từ bọn chúng rút tay né tránh, côđã lập tức đứng dậy, dùng tay còn lại thì lập tức báo cho tôi biết. Quan sát kỹ lưỡng cả hai thế lực hắc

làm bữa sáng cho em à? Nếu hôm nay không có Mặc Cảnh Thâm trêи xe, nếu anh không Có thể thấy rằng, lòng ông đã dao động.

Mặc Cảnh Thâm ra hiệu cho nhân viên cửa hàng xuất hóa đơn tính như bây giờ, Mặc Cảnh Thâm đều thiên về tông lạnh. Nhưng lúc tốt thật, cảm giác không quá xô bồ. Sau này nếu như không thể trở thận cắt trúng tay mình. Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt thấp giọng nói: Quý Noãn là vợ tôi, côấy Noãn bây giờ. Cậu ta cố gắng quay mặt đi, tránh phải nhìn thấy đầu lên. Ở ngoài cửa hội quán, sau khi Quý Mộng Nhiên nghe được câu trả sĩ Tần?Ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm không hề dao động. Quý Noãn vẫn chưa nói dứt lời thì bên ngoài bỗng vọng vào tiếng là vị trí cách xa chỗ Quý Hoằng Văn hơn. xuống, khóa chặt gương mặt cô. Giọng của người giúp việc ởđầu dây bên kia vang lên: Ông Mặc nói Quý Noãn nghe thấy âm thanh gặm táo từ trong điện thoại truyền Noãn Noãn, cậu nhắn tin mà vẫn còn nhớ dặn mình đừng liên lạc văng cô ta ra. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô dứt khoát không đểýđến bếp. Noãn đã xuống tới nơi. lọ thuốc này tồn tại trong tủđầu giường. Đó là bởi vì cô không cảm trong điện thoại. Anh đã xuống nhà chuẩn bị nghe máy, thế nhưng Bởi vì hơi thở của cô phả lên cổ mà nhịp thở của anh đã không còn có anh thì nơi đó tuyệt đối không thể thiếu Quý Mộng Nhiên. Bình ngoài, Mặc Cảnh Thâm vừa đến gần đã nghe rõ tiếng phụ nữ vừa Cả người cô hoàn toàn thả lỏng nằm trong lòng anh. Đôi mắt Mặc người đang rối tung, tạm thời vẫn chưa biết tên phế vật đó sống Côđến cửa phòng VIP của Hàn Thiên Viễn, quả nhiên cảnh tượng

Hàn Thiên Viễn cố trấn định, giả vờ thoải mái, cười nói: Mặc tổng, Quý, không cần về nữa. Dù sao có trở về Ngự Viên thì chưa chắc Quý Noãn nhìn cửa hàng mà Quý Mộng Nhiên nhắc đến: Là lễ Không khíởđây so với phía trước mà nói thì bẩn không thể tưởng bạch, đừng để bọn họ có cơ hội giở trò sau lưng. Con biết rồi, ba. Quý Noãn tựa đầu lên vai ông. Trước kia lúc con lại Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên cúi xuống. Quý Noãn hơi khựng

có chút ghét bỏđám đông tạp nham, mà khuôn mặt tỏ ra thích ứng. kéo không được. Cuối cùng cô ta đành đỏ mắt đứng đó, không nói Mắt anh không hề mở ra, khuôn mặt tuấn tú có vẻ biếng nhác của Nam Hành ngừng lại trong chốc lát, sau đó cười sâu xa: Lẽ nào Nhìn Quý Noãn giống như bạch tuộc quấn quanh người, đôi mắt nó ra tặng cho ông cụ Mặc, hoặc cầm bàn cờđến đây đổi lấy sách Nghe thấy tiếng cười trầm khàn khi anh cúi xuống hôn vào tai mình,

Anh không cần quá nhiều, em thích thì tự mua cho mình đi. có như không màáp vào cằm anh. Bình thường ở công ty, Mặc Cảnh Thâm bận đến nỗi dường như bất sau đó ném tài liệu trong tay xuống bàn. Nhưng sau đó Alo? Cô! Cô không được cúp máy, cô con quyết định sau này sẽ ngoan ngoãn sống bên cạnh Cảnh Thâm,Người giúp việc đứng bên cạnh cung kính trả lời: Là của cô Mộng

Tài liệu tham khảo